Trên nóc nhà chung cư bốn tầng có một người đàn ông trung niên có mái tóc hoa râm đang nằm, hắn dùng ống nhòm quan sát cửa sổ nhà Ôn Văn.

Đêm qua hắn nhận được tín hiệu, biết nhà họ Ôn có người trở về, vì thế sáng nay hắn đã chạy tới đây quan sát tình huống.

Bởi vì không biết là ai trở về nên hắn cũng không tùy tiện tới đó mà chỉ quan sát tình huống.

Thấy người ngủ ở đó là một người trẻ tuổi chứ không phải người mình muốn tìm, hắn thất vọng lắc đầu.

Người trẻ tuổi kia có lẽ là hộ gia đình mới, cũng có thể là người thân của người đàn ông kia, nhưng có lẽ người ngủ ở đây có liên hệ với người nọ, vì thế hắn quyết định hỏi một chút.

Vì chuyện của con mình hắn đã tìm kiếm rất nhiều người giúp đỡ nhưng tất cả đều phí công vô ích, nhà họ Ôn là người duy nhất có thể giải quyết vấn đề thì lại biến mất nhiều năm qua.

Ôn Văn tức giận đùng đùng từ trong nhà lao ra ngoài, nhìn người đàn ông trung niên vừa lắc đầu vừa chuẩn bị xuống lầu, vẻ mặt kỳ quái.

Thân là người siêu năng, Ôn Văn rất nhạy bén với ánh mắt rình rập mình, vốn Ôn Văn nghĩ rằng có người muốn kiếm chuyện với mình nhưng lại không ngờ người rình rập nhà mình thế mà lại là một người bình thường.

Anh yên lặng đi theo phía sau người này, lúc tới khúc quanh hành lang, Ôn Văn đè cổ hắn, ép mạnh hắn vào tường không thể động đậy.

"Ông là ai, sao lại rình rập, thiết bị nhỏ ở cửa cũng là ông lắp đúng không?"

Ôn Văn lạnh giọng nói, nếu người này không nói ra lý do hợp lý thì nếm chút khổ sở vậy.

Người đàn ông trung niên kinh hãi nhìn Ôn Văn, lúc hắn thu hồi ống nhòm, Ôn Văn vẫn còn nằm trên giường, sao mình còn chưa xuống lầu mà người này đã xuất hiện ở bên cạnh mình rồi?

Hơn nữa người này chỉ dùng sức của một tay nhưng lại làm một người đã từng trải qua huấn luyện như mình không thể nào động đậy nổi!

"Tôi tới để tìm người, tôi tìm Ôn Duệ có việc!"

"Buồn cười, tìm người thì làm quái gì lén lén lút lút ở nơi này dùng ống nhòm nhìn lén, còn nữa, ai cũng biết cha mẹ tôi đã qua đời, dùng chuyện này làm cớ là đang khi dễ tôi đây trẻ tuổi à?" Sức của Ôn Văn lại càng lớn hơn, làm người đàn ông trung niên kia có chút thở không nổi.

Người nọ sửng sốt, nhìn cặp mắt nhỏ của Ôn Văn rồi chợt nói: "Cậu là... Ôn Văn hả? Tôi là bạn của cha cậu, tôi là Uông Tuấn Nghị!"

Nghe nói hắn là bạn của cha, tay Ôn Văn thả lỏng, để đối phương thoải mái hơn một chút.

Ôn Văn từng nghe qua cái tên Uông Tuấn Nghị này, là một đại thám tử có danh tiếng ở tỉnh Đông Sơn, từng là thần tượng của Ôn Văn... Ừm, theo lời Ôn Văn nói thì tất cả thám tử đều từng là thần tượng của anh.

Ôn Văn vẫn như cũ có chút không tin hỏi: "Ông là bạn của cha tôi thì lại càng phải biết chuyện ông ấy đã mất..."

Uông Tuấn Nghị im lặng một hồi mới nói: "Tôi nghi ngờ rằng Ôn Duệ vẫn chưa chết!"

Câu nói này đối với Ôn Văn không khác gì sấm sét giữa trời quang, trực tiếp làm anh sửng sốt, cuồng khí đỏ tươi vô thức tràn ra, biểu cảm của Uông Tuấn Nghị trở nên quỷ dị.

Ôn Văn hồi phục tinh thần, nhìn Uông Tuấn Nghị giống như người điên mà chảy nước miếng, có chút đau đầu gãi đầu.

Cuồng khí ở thị trấn Cổ Tích mạnh mẽ hơn rất nhiều, cho dù có thể phát huy tác dụng nhưng cũng không dễ dàng khống chế như vậy, bình thường Ôn Văn vẫn có thể cố áp chế nó, nhưng lời nói của Uông Tuấn Nghị khi nãy mang tới chấn động quá lớn, làm anh có một khoảng thời gian ngắn mất đi khống chế.

Ôn Văn dẫn Uông Tuấn Nghị về nhà mình, kiểm tra tình huống một phen, thở dài.

May mắn mình chú ý kịp lúc, chỉ cần tỉnh lại thì hắn sẽ không sao, bằng không thì người này nhất định sẽ phát điên, có điều sau khi xảy ra chuyện Uông Tuấn Nghị, Ôn Văn cũng cảnh giác với cuồng khí của mình hơn.

Thứ này tuy là sức mạnh của anh, hơn nữa có tác dụng gia tăng sức mạnh rất lớn nhưng nếu cứ để nó tùy ý ẩn núp trong cơ thể, theo tâm tình của anh mà quyết định có bùng nổ hay không thì thật sự quá nguy hiểm.

Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn để Uông Tuấn Nghị lại nơi này, chính mình thì tiến vào trạm thu nhận, kích hoạt trạng thái ngục đốc Tai Nạn, bắt đầu tiến hành phân tích cuồng khí.

Hiện giờ tổng số lượng cuồng khí trong cơ thể Ôn Văn đã vượt quá tổng số năng lượng của người siêu năng cảnh giới Nắm Giữ, nhưng so với cảnh giới Đồng Hóa thì kém một chút.

Này cũng có nghĩa là cho dù rời khỏi trạm thu nhận thì Ôn Văn vẫn có thể dựa vào cuồng khí để phát huy thực lực của người siêu năng cảnh giới Nắm Giữ bình thường.

Nếu như đã có tác dụng thì không nên tùy tiện bỏ đi, vì thế suy nghĩ của Ôn Văn là chế tạo ra một món đồ tùy thân, trích trữ cuồng khí.

Ôn Văn tìm kiếm trong đống đồ sưu tập của mình, có rất ít món có năng lực tích trữ được cuồng khí, cuồng khí mặc dù không mạnh mẽ nhưng bởi vì tác dụng đặc biệt nên không phải bất cứ đồ bình thường nào cũng có thể chứa đựng được.

Tất vũ khí và dụng cụ siêu năng của Ôn Văn đều không phù hợp yêu cầu, nhưng trong đống nguyên liệu thì Ôn Văn lại phát hiện một thứ.

Đó là một khúc xương thú màu trắng âm u dài hơn một mét, anh đã tìm được nó ở trong căn phòng dành cho Phùng Duệ Tinh, đây là xương của quái vật ít nhất phải là cấp Tai Biến lưu lại, dùng nó để chứa cuồng khí của Ôn Văn là dư dả.

Hơn nữa mặc dù không biết trải qua bao nhiêu năm tháng thì khúc xương này vẫn còn đặc tính thần kỳ như cũ.

Sau khi cuồng khí của Ôn Văn được ký gửi vào đó thì nó thậm chí làm nó ôn hòa ở một mức độ nhất định, mà cuồng khí tựa hồ cũng đang tiến hành thay đổi rất nhỏ đối với khúc xương này, hai bên cũng hỗ trợ cho nhau.

Nếu khúc xương này có đặc tính thần kỳ như vậy, Ôn Văn đương nhiên sẽ không chút do dự chọn lựa nó làm vật chứa cuồng khí.

Trong trạm thu nhận, Ôn Văn lợi dụng sức mạnh ngục đốc Tai Nạn bắt đầu vật vã mài nhỏ khúc xương này, đây là nguyên liệu cứng nhất mà Ôn Văn từng xử lý.

Cuối cùng dành hơn nửa ngày, ngay cả trạng thái ngục đốc Tai Nạn cũng mệt tới thở hổn hển thì khúc xương này rốt cuộc cũng được cải tạo hoàn tất, biến thành một cây gậy batoong trắng xám.

So với những cây gậy trên thị trường thì cây gậy này rất thô ráp, nhưng lại có phong cách cổ xưa đặc biệt.

Sau khi Ôn Văn truyền cuồng khí vào đó, cây gậy tỏa ra màu đỏ ửng, có thể cảm giác được sức mạnh điên cuồng ẩn bên trong trong gậy này.

Lúc Ôn Văn cần thì cuồng khí trong cây gậy có thể lập ức dũng mãnh tràn vào trong cơ thể anh, tiếp nhận sự khống chế của Ôn Văn, lúc Ôn Văn không cần thì nó sẽ ngoan ngoãn ẩn núp ở bên trong.

Phần đuôi gậy bằng phẳng, chỉ cần có người bị phần đuôi này chạm vào thì sẽ có một luồng cuồng khí từ đuôi gậy truyền sang cơ thể, ảnh hưởng người nọ, nó cũng giải quyết được vấn đề gây ra tai họa ngầm tổn thương người vô tội khi Ôn Văn sử dụng cuồng khí.

Ngoại trừ Ôn Văn có được đầu nguồn thì không ai có thể sử dụng cây gậy này, cho dù là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa khác cũng sẽ bị sức mạnh điên cuồng ẩn bên trong ảnh hưởng.

"Nếu đã có khả năng mạnh như vậy thì cứ gọi mày là 'Gậy Điên Cuồng' đi."

0.57756 sec| 2404.484 kb